Người dịch: Whistle
Chu Giáp đè nén suy nghĩ, cúi đầu nhìn xuống.
Mảnh vỡ của rìu hai lưỡi, tấm khiên đập vào mắt.
Dưới cơn mưa xối xả, mảnh vỡ lăn lộn trong vũng nước, Lôi đình chi lực ẩn chứa bên trong cũng yếu ớt đến mức khó có thể cảm nhận được.
Chu Giáp khẽ động, như thể đang cảm khái, một lúc lâu sau, hắn thở dài, nhặt mấy mảnh vỡ, sau đó cầm cự kiếm.
Chu Giáp định rời đi, lại sững sờ.
Trong thức hải lại có biến đổi.
Hình như đã có đủ Nguyên Tinh, Thiên Khải Tinh đã khôi phục một số năng lực, ánh sáng lóe lên, một cánh cửa được tạo thành từ ánh sáng trắng lặng lẽ xuất hiện.
Đây là cái gì?
Chu Giáp khẽ động, ý thức đã bị cánh cửa thu hút, bất giác chui vào trong.
Ngay sau đó.
Một đống đổ nát lơ lửng giữa những ngôi sao trên trời xuất hiện trong phạm vi cảm nhận.
Trong đại sảnh.
Kỷ Nguyên chắp tay nói:
“Chỉ cần Hắc Đế đồng ý, sau khi ra ngoài, mỗi năm, Kỷ gia sẽ cung cấp cho ngài mười người phụ nữ có độ tuổi, dáng người, tính cách phù hợp.”
“Công pháp tu luyện, Nguyên Thạch, linh vật, thứ gì cũng có.”
“Thậm chí…”
Kỷ Nguyên trầm ngâm một lúc, nói:
“Ngay cả Nguyên Chất Siêu phẩm, chúng tôi cũng có thể cung cấp.”
“Tóm lại, Kỷ gia sẽ cố gắng hết sức để giúp ngài tăng cường tu vi.”
“Nói như vậy, Khư Giới không đáng sợ như bọn họ nói.” Hắc Đế nằm trên một chiếc ghế sofa cỡ lớn, thản nhiên nói:
“Mỹ nhân, rượu ngon, bảo vật…, muốn gì có nấy, đây đâu phải là tận thế, nói là Cực Lạc thế giới cũng không quá đáng.”
“Đối với đa số mọi người mà nói, Khư Giới đúng là tận thế, chỉ có thể giãy giụa cầu sinh, hoặc là nương tựa người khác, sống trong nơm nớp lo sợ.” Kỷ Nguyên cúi đầu:
“Nhưng đối với những người có hy vọng trở thành Siêu phẩm, thậm chí là những người đã vượt qua thập phẩm mà nói, nếu như không gặp nguy hiểm, đương nhiên muốn gì có nấy.”
“Ngài, chắc là hiểu rõ điều này.”
Tận thế, đại diện cho hỗn loạn, vô trật tự, kẻ mạnh là vua.
Xé toạc tất cả vỏ bọc.
Chỉ còn lại sự tàn nhẫn, máu lạnh!
Tận thế của kẻ yếu.
Thiên đường của kẻ mạnh.
“Đúng vậy.” Hắc Đế gật đầu:
“Tận thế của Tinh Thành không phải là tận thế của ta, không có những tên kiểm sát viên, cảnh sát phiền phức đó, cuộc sống của ta ngược lại còn thoải mái hơn.”
“Vậy thì…”
Hắc Đế ngừng lại:
“Đã tìm được kẻ đã giết con gái ta chưa?”
Giọng điệu bình thản, nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm.
Kỷ Nguyên theo bản năng cúi đầu.
Thời gian qua, vì không tìm được hung thủ, đã có hơn mười người chết dưới tay Hắc Đế, trong đó còn có một tên nô bộc của Kỷ gia.
Mà Hắc Đế, hình như càng ngày càng điên cuồng.
Kỷ Nguyên không dám chắc là mình có thể thoát khỏi chuyện này hay không.
Đối với Kỷ gia, thứ trong tay Hắc Đế quá quan trọng, cho dù Hắc Đế giết Kỷ Nguyên, e rằng Kỷ Yêu cũng sẽ không báo thù cho gã ta.
“Có rồi!”
“Hình như tên đó họ Chu, trên người luôn mặc giáp, không ai biết dung mạo thật của hắn ta, bây giờ đã rời khỏi căn cứ của những người sống sót ở Đông Khu.”
“Lý do tiểu thư tìm đến hắn ta là vì nhận được ủy thác của một gia tộc nào đó.”
Kỷ Nguyên vẫy tay, tiếp tục nói:
“Ta đã tìm được một tên nô bộc của gia tộc đó, nhưng rất tiếc, tộc trưởng của gia tộc này, hình như đã chết ở đâu đó.”
Lời vừa dứt, hai người Tinh Tộc đã áp giải một người đàn ông bước vào.
“Ồ!”
Hai mắt Hắc Đế lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhìn người đàn ông đang sợ hãi:
“Tên đó đang ở đâu?”
“Ta không biết, ta không biết.” Người đàn ông này mặc trang phục nô bộc của gia tộc Warren, hình như đã bị dọa sợ, ánh mắt hoảng loạn, nói năng lộn xộn.
“Ừm…” Hắc Đế nheo mắt, ý niệm như kim châm, đâm thẳng vào đầu người đàn ông.
Hắc Đế cưỡng ép lục soát ký ức, khi người đàn ông sùi bọt mép, sắp chết, cuối cùng Hắc Đế cũng tìm được manh mối.
“La Bình…”
“Ba địa điểm.”
Hắc Đế mở to mắt, con ngươi to bằng hạt đậu tràn đầy lửa giận:
“Đi tìm!”
“Vâng!”
“Giết!”
“Phập!”
“Phập…”
“Cô ta sắp chịu hết nổi rồi, tiếp tục!”
“Xông lên!”
Trên cầu thang.
Từng bóng người điên cuồng tấn công.
Tiền Tiểu Vân có thân hình gầy yếu đứng ở cửa, tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, đao quang, kiếm ảnh tạo thành từng lớp màn sáng, chém về phía đối thủ, từng người ngã xuống.
Kiếm pháp, đao pháp của Tiền Tiểu Vân rất tinh xảo.
Những thi thể nằm la liệt dưới chân cô ta chính là bằng chứng.
Đặc biệt là thanh loan đao màu đen trong tay Tiền Tiểu Vân, càng thêm đáng sợ, ngay cả Tiền Vân Phàm, cao thủ cửu phẩm đỉnh phong, cũng không thể nào thoát khỏi.
Từng tên hổ nhân bị chém làm đôi.
Sau khi giết huynh trưởng…
Tiền Tiểu Vân dường như đã hoàn toàn phát điên.
Nhưng vết thương cũ chồng chất vết thương mới, khiến cho thân hình Tiền Tiểu Vân loạng choạng, hơn nữa, thể lực của cô ta đang nhanh chóng bị tiêu hao, nếu như không phải vì muốn bảo vệ con trai, e rằng Tiền Tiểu Vân đã ngã xuống.
Cho dù là vậy, cô ta cũng đã sắp kiệt sức.
Những người đang vây công cũng nhận ra tình trạng của Tiền Tiểu Vân, ánh mắt họ hiện lên vẻ cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào thanh loan đao màu đen trong tay cô ta.
Bảo đao!
Bảo đao vượt qua Phàm Giai!
Chỉ riêng đao khí đã có thể vươn xa mấy mét, dễ dàng giết chết cao thủ thất phẩm.
Nếu như rơi vào tay lục phẩm, thậm chí là ngũ phẩm, dựa vào thanh đao này, e rằng cũng có thể chống lại cao thủ cửu phẩm, thập phẩm.
Hoắc gia có thể chiếm cứ Hoắc gia bảo hơn một trăm năm, thanh đao này cũng góp một phần công lao.
Tiền Tiểu Vân tay cầm thanh đao này, liên tiếp chém chết nhiều cao thủ cửu phẩm, bát phẩm, nếu như không phải vì thể lực không đủ, gần như đã khiến cho những người đến đây hôm nay sợ hãi.
May mà…
Tiền Tiểu Vân cũng có giới hạn.
“Giết!”
“Ai giết được cô ta, bảo đao sẽ thuộc về người đó!”
“Giết!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo